Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

CHUYỆN NGƯỜI EM GÁI



Nàng sinh ra trong một gia đình quyền quý, có người giúp việc, ẳm em, đi chợ. Cái ăn ,cái mặc chẵng bao giờ phải bận tâm.
Cuộc đời không suôn sẻ với tất cả mọi người, mới lên sáu tuổi nàng đã phải mồ côi cha., gia đình có chút biến động. Mẹ và các anh chị về quê còn nàng ở lại thị xã vói người bà con để đi học lớp năm.. Những ngày cuối tuần thường theo người bà con về quê thăm gia đình. Cũng đã có lần chưa đến cuối tuần nhưng nàng vẫn tự về nhà vì nhớ mẹ. Một mình lê bước con đường dài hơn 6 cây số… Những ngày nghỉ hè ở quê nàng vẫn tham gia những trò chơi mà bọn con trai thường thích như đào đất bắt dế, lội xuống vũng nước họ đã tát khô để bắt cá, mắc võng sau cây mít nằm nghe ve ra rả…tính chất và bản lĩnh thể hiện rất sớm nhưng đồng thời những ký ức non trẻ cũng sớm hằn sâu trong trang giấy trắng thuở thiếu thời.Sau này lớn lên và cho đến tận bây giờ nàng không thể nào quên lời người cha khi về thăm nhà có lần đã đùa vô tình nhưng nghiệt ngã “ con út là con nuôi”.
 Nhà đông anh chị em, các chị các anh đều xinh đẹp nhưng lơ là học tập ít thương mẹ. Nàng út thì ngược lại thương mẹ vô cùng, chia sẻ và giúp mẹ những khó khăn dù nhỏ bé.lại chăm ngoan và học giỏi. Những năm tháng tiếp theo, các anh chị càng ngày càng khôn lớn mà tính nết vẫn chăng thay đổi nhưng gánh nặng chi tiêu càng lớn. Với đồng tiền tử tuất của cha là quá bé so với nhu cầu gia đình. Út thương mẹ nên dù mới mười mấy tuổi đầu vẫn mượn phao ra hồ vớt bèo về giúp mẹ nuôi lơn, ban đêm đi bán trứng lộn kiếm từng đồng tiền lãi nhỏ. Những lúc rỗi còn giúp mẹ trông coi,cái quán bán hàng vặt bên vệ đường.Những nhọc nhằn đó cũng chẵn là gì bằng khi nghe bạn anh chị thốt lên trong lúc nói chuyện với nhau “Con bé có phải là em ruột mi không? Răng không giống nơi…”Lại thêm một lần nhắc đến chuyện này. Tự trong sâu thẳm suy nghĩ hiện lên : mình có phải là con ruột của ba me không? Hay là con nuôi? Rồi từ đó, theo thời gian, nàng lớn dần cũng như những thắc mắc xót xa cũng lớn dần.Đã có lần nàng lặn lội về quê nội để tra hỏi ngọn ngành…
 Thừa hưởng tố chất  của ba me, các anh chi em nàng đều thông minh, lanh lợi. Nàng thi đổ cao vào trường trung học công lập. Ngày lại ngày nàng cần cù chăm chỉ về nhà phụ việc, đến trường học tập. Bạn bè thân của nàng  hầu như không có. Lối sống khép kín đó lâu dần như là thói quen cố hửu khó thay đổi.Nhân nào thì quả đó, biến loạn,dân rời quê vào các tỉnh phía Nam, trường cũ không còn học được nữa,Vào trường Đồng Khánh cũng đã làm bao cô gái Huế ngước mắt khâm phục khi nàng đạt giải nhất toàn đoàn môn toán, sau đó, nàng đỗ tú tài tối ưu., năm sau lại thi thế cho người anh trai lêu lỏng bằng tú tài hai. Sẽ còn định thi giúp chị bằng tú tài nhưng chưa kịp thì nước nhà thống nhất.
Chuyện nàng thi vào y khoa để thực hiện ước mơ của mình cũng nhẹ nhàng, năm học chưa kết thúc thì chế độ đỗi thay. Nguồn kinh phí mà mẹ chắt chiu dành dụm cho mấy anh em đi học càng ngày càng ít ỏi. Nàng phải vào cư xá sinh viên, trong căn phòng nhỏ cuối dãy L .Cuộc sống của nàng vẫn lặng lẽ đi về, học và học và chỉ có giảng đường- thư viện- phòng trọ…
Từ nơi heo hút lặng lẽ này , tiếng hát ngọt ngào của nàng khi hát theo ai đó bên kia doanh trại bài dân ca đã đánh thức trái tim chàng trai hiếu học, nhân hậu . Rồi chuyện phải đến đã đến, sự kính trọng, cảm kích  ngưỡng mộ, chia sẻ dần chuyễn thành tình yêu lứa đôi. Họ cùng dìu nhau trong học tập vượt qua những trở ngại thách thức, xây dựng gia đình thật hạnh phúc. Con nàng đứa nào cũng xuất sắc, chuyện nhà cao cửa rộng , vợ đẹp con ngoan của triệu triệu người mơ ước không là mục tiêu của họ nữa rồi…



Bao nhiêu năm dài miệt mài học tập, làm việc, chăm sóc gia đình…những ngày nghỉ hưu về nhà phụ giúp chồng con, có chút thời gian thư thả những quà khứ từ lâu chìm khuất lại hiện về. Nàng nhớ đến người con trai ;S là bạn học của anh mình, thường hay đến nhà khi nàng học Đồng Khánh. Anh thường giúp nàng học toán . Thật bất ngờ trong một dịp về thăm nhà ở Đà Nẳng,đến đoạn đèo Phước Tượng, trong tập sách anh ấy cho mượn có cả tập thư tỏ tình dày cộm. Trời ạ! Anh ta để ý nàng từ thời học tiểu học, thường mặc áo gì , rồi sau đó lớp nào cho đến hết những năm trung học, thời gian chờ đợi cho nàng học xong phổ thong mới ngỏ lời yêu. Thư dài nhưng tựu trung như NGÀY XƯA HOÀNG THỊ.Em tan trường về…
Nhưng thôi rồi , “Sao anh ngõ lời vào một đêm trăng khuyết, để bây giờ thầm  trách một vầng trăng …”, khái niệm tình yêu còn chưa tới kịp vì còn nể sợ nỗ lực quyết tâm học tâp của nàng. Ngày anh tốt nghiệp đại học sư phạm, trước lúc đi nhận nhiệm sở ở  thành phố biển, anh đến thăm tạ từ mà nước mắt rưng rưng…

Hơn mười năm sau, trong một lần cùng chồng đến thành phố biển du lịch và thăm bè bạn, sau bữa cà phê, tiệc nhẹ, trên đường về , ngẫu nhiên hay một sự cố ý sắp xếp nào đó, anh được chở nàng. Hai người mãi lặng im, một sự im lặng vừa băn khoăn, vừa rất khó chịu. Nàng phải lên tiếng: “Mới đó mà thời gian qua mau quá anh hí, em nhớ mới ngày nào anh hay dạy em học toán…”. Sự im lặng được phá tan, anh trả lời: “Không đâu, em học giỏi mà, anh có dạy gì đâu..” Đã đến chỗ dừng xe và hai người cũng chẵng nói thêm gì nữa cả…
Mùa hè nàng tốt nghiệp tú tài và thi vào y khoa, nàng ở nhà cùng mẹ. Nhà nàng gần sân bay, cái vũng trũng trước sân làm mẹ và nàng bực mình mỗi khi quét sân. Thế là hang ngày nàng thường đi đến trước cỗng trại lính gần đó để nhặt, gom sạn đá về lấp hố trũng, hố lớn nhưng lâu dần rồi cũng được lấp đầy. Người sĩ quan đơn vị lính đã từ lâu đem lòng thương mến thường hay tới lui giúp đỡ gia đình nàng, thằng em trai nàng tình nguyện nhập ngũ cả nhà hốt hoảng cũng nhờ anh ấy mới tìm được, mang về, những ngày chiến sự bắt đầu ác liệt còn mang cả những lốc tiền tới nhà biếu mẹ con nàng để phòng lúc chạy loạn. Bây giờ nhớ ơn người , đôi lúc nàng muốn nhờ chương trình NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY tìm lại để nói lời cám ơn. Ý nghĩ vẫn là ý nghĩ , vì biết đâu những hiệu ứng không ngờ có thể xảy ra thêm phức tạp. Thôi thì mãi nhớ những tấm lòng..
Người con trai thứ ba yêu nàng cũng là bạn của anh nàng và bạn của chồng nàng bây giờ.. Năm đó anh em nàng được một bà xơ cho ở trọ, nàng thường hay thích trồng các loại cây vớ vẩn quang vườn, nơi những đất trống. Hàng ngày, anh ấy lặn lội đạp xe đến những nơi có cây, có hoa nhổ về tặng nàng. Vẫn vô tư như là anh em nhưng mà sau đó lại nổ ra tranh cải giửa hai người con trai.Chuyện chẳng có gì nhưng nào ngờ nàng phải quyết định trả lời khi anh nàng hỏi mày yêu ai, dứt khoát rõ ràng đi. Trước mặt ba người, không từ chối được. Câu trả lời: “Thì anh  Thiện chứ ai” (chồng nàng bây giờ).Và rồi điều bất ngờ xãy đến, anh mất bình tỉnh, vùng vằng bỏ đi thật xa. Một ngày anh bỏ lại áo quần giấy tờ trên bờ để ra biên tìm sự quên lãng. Nhưng vì biết bơi nên đi như vậy đâu có được . Khi vào bờ thì giấy tờ, áo quần đều bị kẻ gian lấy mất. Bộ đội bắt anh vì không có lai lịch rõ ràng, anh lại hung hăng nên bị đánh đến chấn thương nảo. Vào trại cải tạo nhưng anh được dùng vì kiến thức chuyên môn y khoa của anh rất giỏi, khi ra trại anh còn được cấp bằng y sỹ và công tác ở một vùng xa…
Một lần anh trở lại thăm gia đình nàng, biết nàng đi trực, đêm đó chồng nàng tiếp bạn trên sân thượng ở nhà. Sáng hôm sau, khi nàng đi trực về, thì anh đã không còn ở đó, một bà hàng xóm có nói lại rằng: anh ấy có hỏi rằng “cô đi trực có về không?” Sau đó lững thững ra đi…
Lại thêm một lần trở lại thăm gia đình nàng thì chồng nàng đưa đi nhậu đến say xỉn sau đó chở anh  lên nhà chị của anh ấy… là thế đó và anh đã không bao giờ có thể gặp lại vì đã ngậm ngùi vĩnh biệt cõi đời…
Nghĩ lại những chuyện đã qua như mới đâu đây long nàng trĩu nẵng nỗi buồn phiền ám ảnh nàng. Giá như ngày đó mình không trả lời trước ba người như thế mà trả lời khác thì có thể không có kết cục như vậy. Dòng suy tư nếu… thì… lảng vảng day dứt mãi chẵng phôi phai…
Sáng dậy,đi bộ tập thể duc,vao phòng làm viêc, kiểm tra đơn, lấy thuốc, tính tiền, nấu ăn nghỉ, ngủ. Một ngày như mọi ngày, có nhiều ngày đến hai ba giờ chiều mới ăn cơm trưa. Buổi tối 9 giờ mới xong cơm tối. Cái điệp khúc không đều khi thăng khi giáng này vô tình biến nàng thành cái máy. Làm việc không phải vì tiên mà như là cái lương tâm trách nhiệm phải làm. Mà nghĩ cho cùng công việc bề bộn cũng giúp nàng ít có thời gian mà suy với nghĩ…
Sự nghiệp, công danh đều có đủ, chồng nàng và nàng, tay nghề đều giỏi, thu nhập cao. Nàng thì ngoài tiếng tăm tay nghề và y đức đã từng lên phóng sự truyền hình còn là giọng ca thường đạt giải nhất trong các cuộc thi liên hoan tiếng hát của ngành…
Sau một lần gặp mặt cựu học sinh trường cũ nơi đất khách, như là điểm nhấn gợi nhớ, bao ký ức tuổi thơ bổng hiện về, nàng bấm máy tìm thăm những người bạn thuở còn thơ. Cũng rất ngạc nhiên khi nhận ra bên cạnh cuộc đời mình vẫn đang còn có một bóng hình mãi dõi theo cuộc sống, từ thuở nhỏ cho đến hôm nay, người đó  vẫn thỉnh thoảng gặp nhưng chẵng bao giờ thể hiện hay nói điều gì, vẫn thường cầu mong cho mình hạnh phúc. Nàng đã nặng trĩu hành trang cuộc đời lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi,không kìm nén thêm được nữa , nàng quyết định sẻ chia những nỗi niềm chất chứa bấy lâu…Cũng chăng biết sẽ ra sao ngày sau nhưng nàng hy vọng rằng, dù dòng đời lắm ngã rẽ, dù mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà một cảnh… nhưng vẫn có thể mang đến niềm vui cho nhau, giúp nhau ấm long thêm trong  cuộc đời xô bồ, ồn ào mà giá rét,lạnh lẽo này…- Post hình : [img] link hình [/img] - Post video: [youtube] link youtube [/youtube]

Không có nhận xét nào: